ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 312

cha thì cha không nhìn nhận. Nàng chỉ yêu một người thì nay người ấy lại
có vợ, có con. Tiếng mõ điểm canh vang lên về phía cuối làng, lẻ loi đơn
độc.

Hiền ngước nhìn Giáo Hoài:

- Cậu không tính giùm cháu được sao? Cháu cần ở tạm một ít lâu.

Giáo Hoài gật đầu:

- Có chớ! Cháu hãy đưa con Lệ vào buồng nghỉ, sáng cậu sẽ liệu cho.

Hiền lắc đầu:

- Con sợ anh Vũ tìm xuống đây ngay đó cậu. Rồi đây ảnh sẽ van nài,

con không cầm lòng được...

Giáo Hoài thở dài:

- Coi bộ cháu còn thương Vũ nhiều lắm, làm sao xa được?!

- Dạ được mà cậu! Con đã quyết định rồi! Con sợ hờ như vậy thôi.

Giáo Hoài lặng thỉnh như tìm trong trí nhớ những nới ông có thể tạm

gởi Hiền, một vài tháng. Ông chợt nhớ đến tiệm may của một người bạn ở
chợ Cái Bè, nên mừng rỡ bảo Hiền:

- Được rồi, may quá... cháu qua Cái Bè ở tạm ít lâu được đó.

- Nhà ai vậy cậu?

- Tiệm may Hương Hoa của bạn cậu. Cháu học may luôn. Ở đó có dạy

cắt đồ Tây, áo dài nữa. Để cậu biên thư giới thiệu cháu.

Hiền mừng lắm. Nàng chỉ mong tìm được một nơi ở tạm để lánh mặt

Vũ thôi. Bà Giáo tuy ngồi ở nhà sau, nhưng vẫn để ý nghe câu chuyện giữa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.