ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 327

*

Vũ lái xe vào thị xã Cái Bè, trời đã mờ mờ tối. Chợ Quận không có

điện, nhưng nhờ các tiệm buôn đốt đèn măng-xông nên cũng được sáng sủa
phần nào. Vũ cho xe chạy chầm chậm trên đường bờ sông, đưa mắt nhìn
hai bên lề tìm tiệm may Hương Hoa. Lòng chàng hồi hộp hơn bao giờ hết.

Theo lời vợ chồng Hoài, nhứt định Hiền và bé Lệ đang ở đây, chớ

không đi đâu xa. Chàng nôn nao quá, không biết mẹ con Hiền có chịu trở
về với chàng không? Nếu Hiền từ chối Vũ, không biết làm thế nào cho
nàng xiêu lòng.

Vũ hy vọng Hiền không đối xử với mình như thế. Nàng còn yêu mình

mà. Vũ có thể chắc chắn được điều đó.

Vũ hết sợ chuyện này đến chuyện khác. Nếu Hiền không đến đây thì

thật chàng mất dấu Hiền và không còn biết đâu mà tìm. Chàng vụt thắng
xe. Một đứa bé đang băng qua đường, suýt chút nữa đã chạm vào đầu xe
của chàng. Nó thấy Vũ thắng lại thì ngước lên cười rồi chạy biến trong
bóng tối.

Vũ thở dài. Chàng nghĩ đến bé Lệ. Nếu không cha, đời sống của nó sẽ

như thế nào? Hiền bận lo làm việc kiếm tiền, chắc không thể nào chăm sóc
con cho chu đáo được. Tự nhiên, đứa bé vừa cản đầu xe lúc nãy khiến
chàng nhớ đến con tha thiết. Vũ nhìn hết nhà nầy đến nhà khác vẫn chưa
thấy tiệm may Hương Hoa. Chàng cho xe trở đầu lại rồi nhìn một bên phố
thôi. Nếu không gặp, thì chàng sẽ quay đầu xe một lần nữa để nhìn xem
dãy phố bên kia. Xe chạy chậm chậm khiến những người ở hai bên phố
ngạc nhiên nhìn theo.

Ở một Quận nhỏ như thế nầy, ít khi họ thấy một chiếc xe sang trọng

chạy tới, chạy lui. Người lái xe định tìm ai mà cứ cho xe lù lù tới lui. Vũ
chợt thấy hai chữ Hương Hoa trên một tấm bảng hiệu. Chàng nhìn vào quả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.