ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 331

nàng chưa di khỏi Cái Bè. Nhưng ở một quận nhỏ, xa lạ với chàng, Vũ
không biết phải tìm nàng ở đâu? Không chừng nơi đây không có khách sạn
nữa là khác. Vũ mở máy cho xe chạy. Qua ngang tiệm may Hương Hoa
chàng thấy bà mẹ và các cô gái ngẩng lên với vẻ sững sờ rõ rệt. Họ không
tưởng được người vừa vào tiệm mình lại giàu có, sang trọng đến thế Vũ
quần kiếm khách sạn nhưng đúng như dự đoán của chàng, ở đây không nơi
nào cho ở trọ ban đêm. Có lẽ quận không mấy phồn thịnh và không nhằm
đường đi nên ít khách ở xa tới. Chành đành ra bến xe hỏi thăm mấy anh lơ
xe đò. Họ bận làm ăn nên không chú ý đến những gì ngoài công việc. Họ
đều lắc đầu.

Vũ tuyệt vọng. Chàng lên xe nằm ngả người ra sau nệm, trong lòng

thật chán nản. Thế là chàng đã mất dấu Hiền và con. Thoáng một giây Vũ
nghĩ:

- “Có thể Hiền quay về Phước Thịnh không?”

Vũ lại tràn trề hy vọng. Chàng muốn quay lại Vĩnh Long ngay, nhưng

sợ “huốt’ Hiền thêm lần nữa. Lỡ đêm nay nàng còn ở Cái Bè chờ sáng ra xe
đi nơi khác, thì Vũ sẽ không còn biết nàng ở đâu mà tìm? Vũ nghĩ đến bến
đò Cái Bè. Xưa kia, chàng cũng đã từng đi đò từ đây về Phước Định. Hỏi
thăm ở bến đò thì biết Hiền có về bên Cù Lao chăng? Chàng lái xe ra bến
sông rồi lần xuống cầu, hỏi thăm mấy người lái đò.

Một ông lão đáp lời chàng:

- Đò Phước Định hôm nay qua hai chiếc đều về hết rồi.

Vũ khẽ hỏi:

- Thưa ông! Đò về hồi mấy giờ?

- Thì bữa nào cũng chở xe Sài Gòn xuống là về ngay. Hôm nay hình

như không có khách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.