ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 333

Mấy người trong bọn nói:

- Chuyện đó thì dễ rồi, nhưng biết thầy ở đâu mà báo tin?

Vũ đáp:

- Tôi không đi đâu xa, mà đậu xe ở góc đường kia. Người nào các anh

nghi ngờ thì hỏi có phải tên Hiền không! Nếu đứng, các anh gọi tôi.

- À! Có như vậy mới dễ kiếm chớ!

Vũ gọi người lớn tuổi hơn hết trong nhóm đưa cho một số tiền rồi bảo:

- Tiền đây, anh em uống cà phê chơi. Bao giờ tìm được người, tôi xin

hậu tạ.

Mấy người lơ xe đều vui mừng cám ơn Vũ rồi tản mát đi. Vũ lái xe lại

chỗ góc đường. Chàng quay kính kín mít bốn bề để khỏi lạnh lúc trời
khuya. Vũ cởi áo ngoài rồi mở cửa xuống đường đi bách bộ một lúc cho
giản gân cốt. Suốt ngày ngồi trên xe tù túng, chàng đã thấy khó chịu lắm
rồi.

Lại một đêm, ngủ xa nhà. Vũ thở dài lấy thuốc ra hút. Thoáng một

giây, chàng nghĩ đến Mộng Ngọc và con. Hai hôm rồi chắc bé Dung hỏi
chàng nhiều lần lắm. Tội nghiệp nó, suốt tuần nay, chàng bận rộn luôn nên
không có thời giờ kể chuyện đời xưa hoặc dẫn con đi chơi. Vũ không biết
khi con hỏi đến chàng, Mộng Ngọc trả lời thế nào? Chắn chắn là nàng
không nói sự thật với con.

Chàng lại nghĩ đến Hiền, nếu còn ở Cái Bè thì mẹ con nàng đang ở

gần chàng. Giờ này có lẽ cả hai đã ngủ. Hiền có biết đâu lúc này, chàng còn
đứng ngoài trời sương như vầy. Vũ mong mỏi Hiền sẽ ra bến xe vào lúc
sáng thì mọi việc sẽ êm xuôi! Nhưng êm xuôi bằng cách nào? Vũ không
dám nghĩ tới. Dù sao, đời sống của mẹ con Hiền cũng được đảm bảo hơn là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.