ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 336

Thiếu phụ lộ vẻ ngạc nhiên hỏi con:

- Cháo đâu mà hỏi?

- Bà Sáu cho gạo. Con nấu kìa!

- Ờ! Chín chưa, múc cho tao đi.

Vũ chợt hiểu là đứa bé đang nấu cháo cho mẹ nó. Mới ít tuổi đầu nó

đã biết lo giúp đỡ mẹ. Chàng cảm động lắm vì biết rằng trong những lời
trao đổi cộc lốc kia, giữa hai mẹ con, ẩn chứa biết bao tình.

Vũ xem qua dáng điệu thiếu phụ rồi hỏi:

- Chị bị rét hả?

- Dạ... Lâu lâu nó làm cữ hoài, ông ơi! Uống thuốc bao nhiêu cũng

không hết.

Vũ thở dài. Chàng biết thiếu phụ nói cho có nói, chớ làm gì có đủ

thuốc để uống. Mỗi lẫn bị cữ rét có lẽ chị ta chỉ biết lấy sức mình chống
lại... và cũng có thể uống bất kỳ thứ thuốc gì? Chắc chắn là chưa bao giờ
chị được trị bệnh cho đúng phép. Ở trên cõi đời này còn biết bao nhiêu
người đau không thuốc uống!

Chưa bao giờ, Vũ có những ý nghĩ sâu xa như hôm nay. Có lẽ nhờ

chàng chứng kiến một cảnh sống quá não lòng. Lương tâm một bác sĩ lần
đầu tiên được khơi dậy nỗi buồn thương, trước một bệnh nhân không được
điều trị và không thuốc uống. Chàng nhớ ngày xưa khi bắt đầu lên Đại học,
chàng nuôi trong lòng bao nhiêu hoài bão... nhưng khi ra trường rồi, cuộc
sống sang giàu hạnh phúc bên vợ đẹp con khôn, cứ đẩy đưa chàng đi tới...
và những hoài bão trước kia cứ lụn dần theo năm, tháng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.