ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 338

Vũ càng nghĩ, càng thấy tin tưởng hơn lên. Ông Thiện muốn lập một

bệnh viện tối tân để làm cho người ngoại quốc nể mặt. Vũ nhứt định sẽ
không tiếp tay với ông trong việc đó vì nhiều lẽ. Chàng không thể nào quên
được thái độ của ông đối với Hiền. Vả lại, lập bệnh viện tối tân để tính tiền
cho đắt hơn nữa, thì cũng vô ích... thà là cứ mở phòng mạch tại nhà riêng
như chàng.

Lần nầy trở về Sài Gòn, Vũ sẽ thay đổi hẳn đời sống của mình. Chàng

sẽ tìm gặp các bạn cũ và nhắc nhở đến những dự tính ngày xưa. Bây giờ, ai
cũng giàu có cả rồi, ai cũng có đủ phương tiện để góp phần vào công cuộc
cứu giúp bệnh nhân. Vũ tin tưởng nhiều bạn sẽ hưởng ứng lời kêu gọi của
mình. Và sẽ không có mấy kẻ vuốt mặt quên đi những điều hẹn ước.

Nếu đủ sức, chàng sẽ lập một bệnh viện, kêu gọi sự góp công, góp tiền

của các nhà hảo tâm trong nước. Bệnh viện đó sẽ là nơi điều trị bệnh nhân
nghèo khổ, không mất tiền. Và chàng tin tưởng, còn nhiều nhóm bác sĩ
khác sẽ noi gương chàng và các bạn, trước việc công ích đó. Vũ nằm miên
man nghĩ đến tương lai. Đột nhiên, hình ảnh của Hiền và bé Lệ lại hiện lên
trong tâm tưởng của chàng. Dù có say sưa nghĩ đến việc công ích, nhưng
chàng không thể nào quên được những hình bóng thân yêu đó. Vũ mệt mỏi
thiếp đi lúc nào không biết. Khi chàng tỉnh dậy đã nghe quanh mình nhiều
tiếng ồn ào, lao xao.

Chàng giựt mình ngồi dậy thì trời đã gần sáng. Vũ nhớ đến chuyện

mình, mở cửa xe đã nghe tiếng nói:

- Kìa! Ổng thức rồi kìa.

Vũ nhìn kỹ thấy mấy người lơ xe đêm hôm qua đang đứng quanh đó.

Chàng khẽ hỏi:

-Thế nào mấy anh? Có gặp không?

Người lớn tuổi hơn lắc đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.