ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 356

Vũ nhìn bác sĩ Dụng trước hơn hết. Dụng ngập ngừng:

- Tôi... thì... chắc còn phải nghĩ lại.

Vũ quay đi. Trong đôi mắt chàng thoáng nét khó chịu. Chàng tin

tưởng Dụng là người khá nên mời đến đây. Thật không ngờ. Khi còn ở
Pháp, mỗi một chuyện gì Dụng cũng hưởng ứng trước hơn ai hết. Có khi lại
đề xướng nữa. Vũ nhìn sang bác sĩ Lương. Lương lắc đầu:

- Tôi thì anh cũng biết hoàn cảnh nặng nề lắm. Phần bận rộn luôn, sợ

không đủ thì giờ.

Vũ thở dài ngó bác sĩ Thân. Thân lúc nào cũng điềm đạm:

- Tôi thì ai sao tôi vậy. Các anh tính thế nào tôi xin theo thế ấy.

Vũ vui mừng:

- Có anh Thân cũng đỡ khổ, chớ không tôi với Trọng sẽ đơn độc lắm.

Lương ái ngại nói:

- Tôi thật tình lắm anh Vũ! Liệu mình không đủ sức là nói ngay.

- Tôi hiểu lắm!

Bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề. Dụng và Lương thấy

mình ngồi nán lại cũng thừa nên đứng lên cáo từ. Thân cũng theo hai
người. Vũ và Trọng đưa ba bạn ra cửa. Khi ba chiếc xe nhà rời khỏi cổng
biệt thự rồi, hai người mới trở vào. Vũ bảo bạn:

- Tôi thật không thể ngờ, mới có mấy năm mà anh em mình đều thay

đổi hết. Những người như anh Dụng, anh Lương ngày xưa thật hăng hái vì
việc "công ích" bao nhiêu, bây giờ lại thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.