ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 358

- Sự thật là thế? Dụng xem mạch cho toa với giá nhứt định bảy chục

đồng. Bà lão có năm chục thì phải... (giá trị đồng tiền hồi năm 1950 ở Sài
Gòn)

- Trời, tôi thật không ngờ. Hay là tại cô у tá của anh ghét Dụng mà đặt

điều.

- Cô ấy khinh Dụng mới xin thôi. Chính tôi cũng nghĩ như anh nên

mới gặp Dụng để hỏi thăm cho biết sự thay đổi tâm tánh của một người bạn
cũ.

Trọng nín lặng hút một hơi thuốc dài. Vũ nóng lòng hỏi:

- Dụng có nhìn nhận chuyện đó không?

Trọng gật đầu:

- Chuyện у như thế không thêm không bớt. Dụng còn khuyên tôi một

câu: "Anh nên coi chừng những hạng người đó. Họ thấy mình dễ dãi, họ
làm bộ làm tịch, bớt tới bớt lui. Họ không đủ tiền mà dám vào phòng mạch
của mình. Nhiều khi họ muốn phá giá mình đó!"

Vũ lặng thinh không nói nữa. Sự việc xảy ra ngoài sức tưởng tượng

của chàng. Thế mà chàng đi mời Dụng tiếp tay để lập bệnh viện thí cho dân
nghèo. Thiệt là trớ trêu! Một lúc, chàng hỏi Trọng:

- Thế còn anh Lương thì sao?

Trọng mĩm cười đáp:

- Cha đó thì "thực lộc chi thê”, vợ sai đâu làm đó. Trọng và Vũ thân

nhau từ khi mới đặt chân lên chuyến tàu sang Pháp, nên bọ cùng hiểu hoàn
cảnh của nhau. Trọng nói chuyện bác sĩ Lương "thực lộc chi thê" không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.