ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 359

làm cho Vũ phiền lòng vì biết bạn không chút ẩn ý nào cả. Tuy nhiên,
chàng cũng thấy ngượng khi hỏi thêm chuyện của Lương. Trọng tiếp:

- Vợ bỏ tiền ra lập bệnh viện tư, tối ngày "cha ấy" lu bu với công việc,

chắt mót từng trăm bạc, để bên vợ thấy rõ mình làm được việc. Anh định
mời "cha ấy" đi làm thí công với bọn mình hay xuất tiền ra thì nhứt định
không được rồi. Chị ấy không thích thì đời nào “cha ấy” dám.

Hai người cùng yên lặng rất lâu. Vũ chợt nghĩ đến bác sĩ Thân:

- Không ngờ chỉ có anh Thân hiền lành lại ít thay đổi.

- Ờ! Cha đó bao giờ cũng vậy! Ít nói, đạo mạo, không hăng hái lắm

nhưng ai đi tới đâu là theo tới đó. Tôi mến Thân một phần nhờ vậy.

Mộng Ngọc đun nước khuấy cà phê ở phòng bên, được dịp nghe rõ

câu chuyện trao đổi giữa Vũ và các bạn. Chính nàng cũng bất ngờ trước dự
tính của chồng. Vũ nghĩ đến một công việc to tát như thế mà cũng không
cho nàng biết? Mộng Ngọc thở dài, trong lòng buồn khổ vô cùng.

Đã mấy tháng qua rồi, từ ngày Vũ đi tìm không gặp Hiền trở về, tánh

tình chàng trở nên lạnh lùng khó hiểu. Chỉ những khi chàng giỡn với bé
Dung là còn cười nói vui vẻ. Ngoài ra, lúc nào nét mặt Vũ cũng lầm lầm, lì
lì đến khó hiểu. Chàng làm việc suốt ngày và đọc sách khuya hơn trước kia.
Giữa vợ chồng, Mộng Ngọc cảm thấy như có một bức rào ngăn cách.

Mộng Ngọc chỉ biết buồn lấy phận mình, nhưng lúc nào cũng hết lòng

thương yêu chăm sóc cho Vũ. Nhiều hôm, Vũ làm việc quên dùng cơm,
nàng cũng không dám kêu mà lại mang đồ ăn sang phòng mạch cho chàng.
Nàng thấy Vũ nhìn nàng với đôi mắt bớt lạnh lùng hơn và lời trao đổi giữa
hai vợ chồng đượm ít nhiều thân mật.

Bây giờ, Mộng Ngọc thấy những giờ phút đó rất quý trong đời mình.

Và nàng hy vọng một ngày nào đó, Vũ sẽ hết hẳn thái độ lạnh lùng dễ sợ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.