ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 365

cái cảnh lạnh nhạt, bẽ bàng.

Mộng Ngọc ngồi xuống ghế, ôm lấy mặt khóc:

- Em và con nào có tội tình gì đâu anh?

Vũ bồi hồi xúc động. Thật tình, chàng có muốn làm khổ Mộng Ngọc

đâu? Nhưng mà sự thể đã xảy ra như vậy, chàng không biết làm sao? Mỗi
lần đến bên Mộng Ngọc, chàng lại nghĩ đến Hiền, nghĩ đến cảnh đời đau
khổ mà nàng đang trải qua. Rồi tự nhiên, chàng thấy khó thể nói một câu âu
yếm với vợ.

Vũ đến gần Mộng Ngọc nói nhỏ:

- Thôi em. Nào có gì đâu? Em cứ hay nghĩ ngợi bâng quơ rồi tưởng...

vậy…

- Không. Em không lầm đâu! Em biết là tình chồng vợ chúng mình đã

sứt mẻ nhiều rồi. Không hiểu sao, hôm nay em lại khóc, chớ em định bụng
sẽ cố gắng mãi mãi để tìm lại những ngày vui đẹp xa xưa. Và em tin tưởng
em sẽ thành công.

Vũ càng thấy tội nghiệp vợ hơn, chàng ngồi xuống bên thành ghế ôm

lấy nàng vào lòng. Mộng Ngọc ngả đầu lên bụng chàng, nước mắt ràn rụa.
Mấy tháng qua rồi, đây là lần đầu tiên hai vợ chồng mới có dịp âu yếm bên
nhau và cởi mở ít nhiều u ẩn trong lòng. Mộng Ngọc tiếp:

- Nếu em thất bại, không tìm lại được niềm vui cũ trong gia đình chắc

là em và con sẽ không ở bên anh nữa.

Câu nói của nàng vô tình làm cho Vũ nghĩ đến hoàn cảnh của mẹ con

Hiền. Tự nhiên chàng thấy lòng mình "lạnh tanh". Chàng đứng lên, đi qua
đi lại trong phòng. Mộng Ngọc ngạc nhiên nhìn chàng, không hiểu gì hết.
Chàng có thái độ đó là vì đâu? Vũ thở dài lấy thuốc ra hút. Đầu óc chàng bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.