ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 385

Vũ lặng thinh, đưa tay vuốt tóc vợ. Mùi nước hoa quen thuộc thoang

thoảng bay trong đêm. Chàng cúi xuống nhìn Mộng Ngọc, đôi mắt nàng
vụt sáng long lanh. Tự nhiên, Vũ thấy vợ tươi đẹp hơn bao giờ hết. Trong
giờ phút này, bao nhiêu hình ảnh khác đều mờ dần trong trí của Vũ. Chàng
ôm sát vợ vào lòng và nghĩ đến đêm mùa đông xa xôi nào trên đất Pháp, có
hai người tìm đến bên nhau.

*

Ông Thiện nằm ngả mình ra sau lưng ghế bành, miệng ngậm píp, lơ

đãng nhìn lên trần nhà, nhưng sự thật ông không bỏ sót một lời nào của
Mộng Ngọc. Ông Thiện biết dư con qua vì chuyện đêm trước nên bảo nàng
lo đồ điểm tâm, trong lúc ông đi rửa mặt. Khi hai cha con ngồi vào bàn ăn,
ông mới hỏi:

- Con qua làm gì sớm vậy? Phải để nói chuyện thằng Vũ không?

- Dạ. Con định thưa rõ cho ba nghe.

Ông Thiện lắc đầu:

- Không cần nữa con ạ, vì đêm hôm qua, ba có điện thoại cho nó. Vũ

đã nói hết ý định cho ba nghe rồi.

Mộng Ngọc nói:

- Dạ. Con có biết chuyện đó.

Ông Thiện đang ăn, vụt ngừng tay:

- Vậy ra con nghe nó nói hả?

- Lúc ba nói chuyện với ảnh có con ở đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.