ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 386

- Hèn gì! Như thế là đủ lắm rồi, con còn gặp ba đề nói gì nữa? Thằng

Vũ nó không ưa ba mà! Ba đã cố gắng lo lắng cho con rể mà nó không hiểu
được lòng ba, cứ tìm đủ cách làm ngược lại. Đêm hôm, ba buồn quá.

Rồi ông Thiện không dùng điểm tâm nữa mà lại lấy thuốc nhồi vào

"píp" hút. Mỗi lần như thế là Mộng Ngọc biết cha giận lắm. Nàng không
dám giải bày liền, mà chờ điểm tâm xong, cho ông nguội bớt cơn giận mới
bắt đầu trở lại câu chuyện. Chị bếp vừa bưng đồ rа nhà sau thì ông Thiện
tiếp lời:

- Ba nghĩ thật lạ, tại sao việc ba lo xong xuôi hết cả mà nó không chịu

nhận, lại đi qui tụ anh em để làm chuyện thí công cho dân nghèo. Coi
chừng đa! Thời buổi lộn xộn, Tây tà nó hay nghi kỵ, bày đặt qui tụ anh em
làm chuyện như vậy, họ nghi lập hội, lập hè chống đối Nhà nước thì mệt
lắm đó.

Mộng Ngọc lắc đầu:

- Không sao đâu ba. Anh Vũ và các bạn ảnh từ trước tới giờ không hề

dính dáng đến một tổ chức chính trị nào hết thì đâu có ngại gì. Đây là việc
xã hội công ích chung, họ muốn phao vu cũng không có cớ.

- Con đừng nói vậy. Chừng họ muốn đặt điều hại mình thì có khó gì,

vả lại lập bệnh viện thí và tính rẻ tiền, tức nhiên làm hại quyền lợi nhiều
bác sĩ khác. Thằng Vũ và các bạn nó tăng thêm uy tín với đồng bào lại càng
dễ bị thù hằn hơn. Ba thấy chuyện này không xong đâu.

Mộng Ngọc khổ quá. Giữa cha và chồng nàng ý nghĩ luôn luôn trái

ngược nhau, nàng cố công thế mấy cũng không thể dung hòa được hai
người. Nàng gục mặt xuống khóc. Ông Thiện nhìn thấy con gái trong tình
trạng ấy thì dịu ngay.

Ông ngồi nhỏm dậy hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.