ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 388

Câu nói của Mộng Ngọc khiến ông Thiện lộ vẻ ngạc nhiên. Ông hỏi

lại:

- Bác sĩ Thuận nào? Có phải Lê Văn Thuận, chuyên trị ruột, bao tử đó

không?

- Thưa ba phải! Cha vợ của anh Trọng đó.

Ông Thiện nín lặng. Bình thường, ông vẫn cố ý nể trọng bác sĩ Thuận

hơn hết vì đó là người đã cứu ông thoát khỏi cơn bệnh hiểm nghèo. Chẳng
những thế, ông còn cảm phục tánh tình hiền hậu và gương thanh bạch của
bác sĩ.

Ông thiện nhủ thầm:

- "Bác sĩ Thuận mà cũng có mặt trong bọn Vũ nữa sao?"

Mộng Ngọc thấy cha không nói gì thêm thì hy vọng tràn trề. Ở nhà,

trước khi đến đây, nàng đà tin tưởng nói tên bác sĩ Thuận cũng đủ làm cho
cha thay đổi thái độ. Thật đúng như sự dự đoán của nàng. Ông Thiện hút
một hơi thuốc dài rồi nói:

- Nếu có bác sĩ Thuận thì ba tin rằng Vũ còn có thể thành công được.

Nhưng ba không hiểu việc làm đó sẽ đưa đến kết quả nào?

Mộng Ngọc biết cha đã xiêu lòng, khẽ đáp:

- Dạ theo con biết thì cái bệnh viện đầu tiên này sẽ giúp cho những

bác sĩ khác theo gương. Họ mong mỏi có nhiều bệnh viện như thế ở mỗi
vùng, để trị cho bệnh nhân nghèo.

- Bộ tính đóng cửa hết các phòng mạch sao?

- Dạ đâu có ba. Mình vẫn mở làm việc như thường chớ. Việc nầy có

nhiều người góp công vào. Họ sẽ thay phiên với nhau mà trông nom săn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.