ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 389

sóc bệnh nhân.

Ông Thiện không hỏi nữa mà lộ vẻ suy nghĩ nhiều lắm. Vũ không

nhúng tay vào thì kế hoạch xây cất bệnh viện của ông kể như phải đình trệ.
Ông cũng có thể mướn một bác sĩ khác trông coi bệnh viện thay Vũ nhưng
ông không còn thiết nữa. Ông có làm là làm cho vợ chồng Vũ, chớ riêng
ông có cần gì. Sản nghiệp này ông có xài phá đến mãn đời cũng không hết.
Hành động của Vũ và cả bác sĩ Thuận nữa khiến ông phải suy nghĩ. Từ xưa
đến giờ, ít khi ông bận tâm về những ý nghĩ tương tế hay trợ giúp đồng
bào. Có đôi khi người ta đến xin tiền giúp nạn lụt hay hỏa hoạn, ông cũng
có bỏ tiền cho vậy. Nhưng đó chỉ là hành động tạo lấy tiếng khen cho mình,
hay để vừa lòng những người có quyền thế. Còn việc xây cất bệnh viện cho
dân nghèo của Vũ và bác sĩ Thuận theo ông thấy không phải với ý nghĩ đó.
Họ làm việc công ích không phải để lấy tiếng hay vì lợi riêng.

Ông Thiện bỗng hỏi Mộng Ngọc:

- Con có nghe họ dự định xây cất bệnh viện đó ở đâu chưa?

Mộng Ngọc thật tình thưa với cha:

- Dạ con chưa nghe nói! Hình như trong giới cũng còn nhiều người

không chịu hưởng ứng việc làm dó.

Ông Thiện gật đầu:

- Dĩ nhiên là vậy rồi. Ba đã nói lúc nãy, bộ con quên sao? Đề xướng

việc nầy ra thiếu gì kẻ thù. Họ không làm được thì phá cho bỏ ghét.
Nhưng... có bác sĩ Thuận…

Mộng Ngọc hy vọng mình sẽ đạt được mong muốn là kêu gọi sự góp

công của cha vào việc công ích nầy.

Ông Thiện khẽ nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.