ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 394

liền với chồng nhưng không làm bận rộn chồng. Chị Ngọc thuộc vào hạng
những người khó tìm đó.

Mộng Ngọc thấy Vũ không nói gì hết thì lo ngại hỏi:

- Mình thấy sao? Em hành động có sai lầm chăng?

Vũ cười:

- Không! Em đáng khen lắm. Có ba góp công, của vào thì sẽ có nhiều

nhà hảo tâm khác noi gương theo. Để anh đến gặp anh Trọng ngay mới
được. Anh bàn với ảnh đến thăm bác Thuận chiều nay xem có được không?

- Phải đó anh! Nếu để trễ hơn, lỡ ba gặp bác Thuận thì nguy.

- Em không lo. Thế nào bác Thuận cũng nhận lời mà.

Mộng Ngọc sung sướng nhìn chồng rồi trở về nhà riêng. Vũ ngó theo

vợ trong lòng cùng thấy vui lây. Chàng tin tưởng cái bệnh viện miễn phí kia
sẽ thành hình rất nhanh chóng. Rồi đây, sẽ có một số đông bệnh nhân
nghèo được cứu giúp tử tế. Chàng hy vọng một ngày nào đó sẽ không còn
cái cảnh bệnh hoạn mà phải nằm ngủ ở ngoài đường, như mẹ con người
đàn bà mà chàng đã gặp ở Cái Bè mấy tháng trước.

Bỗng có tiếng chuông điện thoại reo vang. Vũ cầm lên nghe:

- A lô... Ai đó? Bác sĩ Vũ đây.

Chàng nghe tiếng Trọng ở đầu giây nói bên kia:

- Anh Vũ đó hả? Xong xuôi rồi đó anh.

- Việc gì? Anh đã thưa chuyện với bác Thuận rồi hả?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.