ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 403

Mọi người đều mỉm cười sung sướng trước quyết định của ông Thuận.

Trọng nheo mất với Vũ như ngầm bảo bạn là mình đoán không sai mà.
Mộng Ngọc và vợ Trọng cũng nhìn nhau trao đổi một nụ cười thỏa ý.

Bác sĩ Thuận từ từ nói với Vũ:

- Cháu và Trọng không khác gì bác ngày xưa, trong lòng lúc nào cũng

nghĩ đến chuyện giúp ích đồng bào. Đâu đâu mình cũng thấy sự nghèo đói
và bệnh tật! Trước đó, bác còn say mê với những phát minh của Pasteur và
nhứt là bác sĩ Yersin. Người ta đến đất nước mình, mà còn tìm được cái này
cái nọ giúp ích cho nhân loại. Còn mình, sinh ra trên đất địa này, sao chi
biết lấy tiền dân chúng làm giàu bằng cách cho toa lấy tiền!? Cứ nghĩ ngợi
xa xôi, rồi nhìn chung quanh anh em đồng nghiệp mà thêm chua chát! Bên
phe "bào chế" thì cũng chẳng hơn gì mình! Họ cứ làm phận sự một nhà
buôn lo bán thuốc lấy lời.

Trọng tiếp lời cha vợ:

- Trong giới mình thì như vậy đó, nhưng hễ ai nói động tới thì cứ bảo

họ ganh ghét nói xấu.

Vũ vẫn còn giận những bạn bè cũ nên nói thêm vào:

- Đồng nghiệp khác chẳng biết sao, chớ anh em khi xưa của cháu ở

Pháp như bác sĩ Dựng, bác sĩ Lương mà còn thay đổi tính tình thì hết nói.
Hôm nọ dùng cơm ở nhà, cháu mới thấy rõ được lòng dạ của họ.

Sợ cha vợ không hiểu rõ câu chuyện, Trọng nói:

- Dụng và Lương cùng học với con và Vũ ở Pháp, chơi thân với nhau

như ruột thịt. Khi chưa đỗ đạt thì chúng con nuôi bao nhiêu là ước vọng.
Đến giờ đây, ai cũng có cơ sở vững vàng, anh Vũ bàn đến chương trình lúc
nãy thì họ bác ngay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.