ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 406

Ngừng lại một phút ông Thuận tiếp:

- Dù gì thì mình cũng phải làm. Chiến tranh quá lâu, đồng bào đau

khổ, bệnh tậí tràn lan nhiều hơn trước. Bệnh viện hiện giờ đâu đủ sức chữa
trị bệnh nhân. Nếu giới bác sĩ, dược sĩ cùng nhứt loạt hưởng ứng việc công
ích này thì đỡ biết mấy.

Vũ nói:

- Có bác đề xướng, chắc nhiều người sẽ nghe theo.

Bác sĩ Thuận tiếp tục ý mình:

- Có nhiều hoàn cảnh của bệnh nhân mình thấy thật là bất nhẫn! Riêng

rẽ cứu giúp họ cũng chẳng ăn nhằm gì. Không có gì khổ bằng trong nhà
không có tiền mà con cái bệnh nặng, chẳng biết phải làm sao? Vào nhà
thương thì gặp lúc không có chỗ đành ôm con đứng ngoài đường mà khóc.

Rồi như sực nhớ ra chuyện gì, ông Thuận ngồi thẳng lên nói:

- Cũng có người liều lắm. Vào nhà thương thí không được, họ ôm con

ào đại vào nhà mình. Các con có gặp trường hơp đó chưa?

Trọng lắc đầu:

- Dạ, chưa.

- Ờ, đâu hồi tháng trước nè. Buổi tối. Khoảng chín mười giờ gì đó, ba

đang хеm sách thì chuông điện reo vang. Ba bảo con Năm rа xem ai đến.
Một lúc nó trở vào, dẫn theo một thiếu phụ bồng con trên tay. Ba ngạc
nhiên hỏi chị ta đi đâu thì chị ta bảo con chị bệnh nặng quá mà không xin
vào Chợ Rẫy được.

Mộng Ngọc bảo vợ Trọng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.