ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 407

- Chắc đứa bé nguy kịch lắm nên họ mới liều vào nhà mình như vậy!

Ông Thuận gật đầu:

- Con nhỏ bị thương hàn cũng khá nặng. Nhưng điều đáng nói là sự

liều lĩnh của mẹ nó. Các con biết sao không? Chị khóc lóc đưa cho ba một
số bạc năm, sáu trăm đồng gì đó (giá trị đồng tiền hồi năm 1950 ở Sài
Gòn), rồi nói là đã cầm hết đồ đạc lo cho con. Chị ta xin ba nhận số tiền đó
và cứu giùm đứa nhỏ. Nếu còn thiếu, chị sẽ làm việc vặt vạnh trong nhà trả
nợ.

Trọng lắc đầu:

- Trời! Thật là tội nghiệp.

- Ba bất nhẫn quá, nên bảo chị cất tiền lại, để cứu đứa bé trước đã.

Vợ Trọng hỏi cha:

- Ba có hỏi хеm nhà cửa ở đâu không? Còn chồng chị... sao mà để vợ

con như vậy?

- Ba đâu có tò mò hỏi chuyện nhà người ta làm gì? Chỉ nghe nói hình

như ở Mỹ Tho thì phải. Mà cô ta trẻ lắm! Chưa đầy ba mươi mà.

Tự nhiên, Vũ cảm thấy xót xa trong lòng. Biết chừng đầu mẹ con của

Hiền cũng lang thang như vậy. Chàng ngập ngừng hỏi bác sĩ Thuận:

- Thưa bác. Rồi đứa bé có hết bệnh không?

Bác sĩ Thuận gật đầu:

- Hết chớ! Bệnh tình đứa bé cũng nặng lắm đó. Nhiều lúc bác sợ nó

qua không khỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.