ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 412

- Thật khổ quá! Mình không có cách gì dò biết được có đúng là mẹ

con của Hiền chăng? Một người đi một người tìm thật không dễ gì.

Mộng Ngọc nói thêm:

- Nếu là cô Hiền thì lạ quá. Bé Lệ đau nhiều như vậy tại sao về Sài

Gòn không đem con đến đây?

Vũ nhìn vợ. Chàng muốn nói một câu nhưng sợ phiền lòng Mộng

Ngọc, chàng lại thôi. Không lẽ chỉ căn cứ trên một chuyện hết sức vu vơ
mà vợ chồng lại phiền giận nhau? Chàng dự định sáng mai sẽ tới bác sĩ
Thuận, hỏi thăm "bồi bếp” trong nhà, họa chăng họ hiểu được phần nào về
hai mẹ con người đàn bà kia. Nếu quả thật đứa bé tên là Lệ, chàng sẽ tính
tới chuyện tìm kiếm Hiền và con.

*

Sự thật đứa bé kia, đúng tên là Lệ và người thiếu phụ đau khổ đã liều

lĩnh mang con vào nhà riêng của một bác sĩ không quen biết đó chính là
Hiền. Hoàn cảnh đẩy đưa nàng đến chỗ hành động táo bạo, mà lúc bình
thường nàng không hề đám nghĩ tới. Từ Mỹ Tho lên Sài Gòn, Hiền đem
con thẳng vào bệnh viện Chợ Rẫy, nhưng không thể được!

Bệnh viện đầy nghẹt bệnh nhân vì nghe có một số quân lính Pháp bị

phục kích, được mang cả vào đây cứu chữa. Họ chiếm rất nhiều phòng.
Bệnh nhân nằm phòng có tiền mà còn không xin vào được, đừng nói nằm
phòng thí. Hiền xót xa nhìn bé Lệ cứ nóng mê man mà không biết phải liệu
sao? Nàng ở lì trong phòng giấy nài nỉ hết lời, ai cũng cảm thông hoàn cảnh
của nàng, nhưng thật họ cũng không biết làm sao giúp nàng. Bên trong
bệnh viện, nhiều bệnh nhân phải nằm trên “băng ca" để la liệt ngoài hành
lang. Nếu cho vào cũng không có chỗ nằm. Họ bảo Hiền nán đợi... cho đến
hết giờ làm việc. Rồi trời tối dần. Hiền khổ sở ôm con ra đường, nước mắt
chảy quanh. Đi về đâu bây giờ? Tiền bạc không có bao nhiêu, cũng chẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.