ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 44

- Tôi khổ quá! Nếu không còn hy vọng có ngày gặp lại anh Vũ cho

con nhìn cha, chắc là tôi đã tự tử lâu rồi.

Liễu muốn ao ủi nàng một câu, nhưng không biết nói thế nào.

Hiền cất tiếng:

- Cậu Giáo Hoài đã khuyên tôi rất nhiều, nên tôi mới còn đủ can đảm

sống đến ngày giờ nầy.

Liễu để ý đến tên "Giáo Hoài". Nàng không hiểu người đó là ai và có

liên quan mật thiết gì với Vũ và Hiền, mà từ chiều đến giờ, hai người đều
có nhắc đến. Hiền lại tỏ ra rất tin tưởng và biết ơn người đàn ông đó. Liễu
hỏi nàng:

- Ông Giáo Hoài đối với cô như thế nào?

Hiền đáp:

- Cậu ấy bà con xa với mẹ tôi và là bạn của anh Vũ.

Liễu gật đầu:

- Tôi biết rồi! Khi xưa cô và bác sĩ quen nhau, cũng do ông Hoài giới

thiệu chớ gì?

Hiền gật đầu nhìn xuống đất. Nàng nhớ đến những ngày tháng xa xưa,

khi tim nàng bắt đầu rung động vì một bóng hình xa lạ. Thuở ấy, nàng là
một cô gái vừa đến tuổi dậy thì, trong lòng còn mang nhiều mộng đẹp.
Nàng gặp Vũ một lần và chú ý đến chàng... Hiền nhớ rõ buổi chiều nàng
ngồi câu bên bờ sông trước nhà thì Vũ đi với Hoài qua đó. Hoài ngừng lại
hỏi nàng một vài chuyện và Hiền thấy bẽn lẽn khi Vũ chăm chú nhìn mình.
Đôi mắt của chàng thu hút mãnh liệt khiến nàng không dám nhìn lâu. Hiền
cảm thấy bồi hồi khi Vũ cất tiếng hỏi nàng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.