ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 449

Vũ đoán chừng bệnh nhân đang mắc phải "chứng bệnh tâm lý” nào đó

nên mới từ chối không chịu uống thuốc hay chích thuốc. Chàng ra dấu bảo
Phương và Hồng bước ra ngoài, khép cửa phòng lại rồi kéo ghế ngồi sát
bên giường. Một lúc, chàng cất tiếng:

- Cô!

Bệnh nhân hình như ngạc nhiên về tiếng nói của đàn ông trong phòng

mình, nên trở mình qua. Vũ mỉm cười nói:

- Tôi là bác sĩ Giám đốc bệnh viện!

Bệnh nhân vụt quay vào trong. Vũ hết sức lạ lùng trước thái độ kỳ

quặc đó. Chàng nói:

- Sao cô làm vậy? Ở đây, chúng tôi chỉ có bổn phận giúp đỡ cô thôi.

Sao cô oán giận chúng tôi?

Bệnh nhân lặng thinh. Vũ tiếp tục hỏi:

- Cô hãy nói rõ ý cô, chúng tôi sẽ làm vừa lòng ngay. Có ai trong bệnh

viện nầy đối xử không phải với cô không?

Bệnh nhân bỗng quay lại cất giọng khào khào:

- Tôi không biết gì hết... Tôi muốn được chết. Đừng ai lo cho tôi nữa.

Vũ nhủ thầm:

- Đúng là người nầy vì quá giận đời mà tự hành xác!

Chàng thấy mình phải hết sức khéo léo để xoa dịu bớt nỗi đau khổ

trong lòng bệnh nhân. Vũ đứng lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.