ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 450

- Cô nói thế với những người không thù hận, không ghét bỏ cô sao?

Họ chỉ có mỗi một ý định làm cho cô bớt đau đớn và sống trở lại với cuộc
sống bình thường.

Bệnh nhân quay phắt lại:

- Tôi biết! Tôi xin lỗi các ông, các bà. Nhưng...

Rồi cô ta kéo mền xuống tiếp lời:

- Nhưng... các ông chỉ tốn công vô ích với một người đã không còn

hình dáng con người nữa. Ông xem tôi như thế nầy nè. Có cần sống làm gì
cho khổ thân.

Bệnh nhân lại quay mặt vào trong khóc nức nở. Khóc được là làm dịu

bớt sư căng thẳng trong tâm hồn. Vũ thấy tràn trề hy vọng. Bệnh nhân bi
quan vì không còn tin tưởng mình sẽ sống được và trở lại như xưa. Cơn
bệnh đằng dai đã biến đổi hình dáng của nàng, nên nàng thấy đời không
đáng sống! Thật ra đến lúc nầy, Vũ cũng chưa đoán được bệnh nhân bao
nhiêu tuổi: cô ta độ 20 hay 40, thật không còn nhận ra được. Nhưng một
người còn chú trọng đến sắc đẹp như thế thì nhứt định còn trẻ lắm.

Vũ tìm hiểu lần lần, để dùng những lý lẻ cứng rắn, hầu giúp bệnh nhân

vượt qua cơn khủng hoảng trầm trọng trong tâm hồn. Chàng chờ bệnh nhân
dịu bớt xuống mới nói:

- Tôi đã xem qua bệnh tình của cô. Không có gì là bất trị đâu? Đừng

sợ quá mà lầm.

Thấy bệnh nhân lặng thinh, chăm chú nghe, Vũ tiếp:

- Tôi cam đoan cô nằm điều trị một thời gian là khỏi hẳn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.