ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 461

- Có gì đáng ân hận đâu! Tự nhiên, mình thấy bất nhẫn trước sự mong

manh của kiếp người mà nảy ra ý đó thôi. Anh đừng nghĩ ngợi xa xôi rồi
bận trí vô ích.

Trọng cũng cười cho an lòng bạn:

- Tôi tin là anh thành công. Bệnh tình Diệp Thúy không đáng ngại cho

lắm, chỉ riêng tinh thần cô ta hơi sút kém thôi.

Bỗng Hồng từ bên ngoài xô cửa chạy vào, mặt hớt hải:

- Thưa bác sĩ. Cô Thúy...

Vũ đứng phắt dậy:

- Sao?

- Cô Diệp Thúy hình như mất trí... Cô vừa mới tự tử.

Vũ và Trong cùng hỏi một lượt:

- Sao vậy? Có hề gì không?

- Dạ chị Phương thấy kịp nên không sao? Hiện chú gác dan còn giữ cô

ấy trên giường.

Vũ bảo Trọng:

- Anh thăm giùm bệnh nhân ở dãy phòng nầy, tôi đến đó mới được.

Hồng vội vã theo chàng và vừa đi vừa nói:

- Lúc nãy, chị Phương mang đồ đạc vào phòng thì cô ấy mừng lắm.

Vũ hỏi ngay:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.