ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 467

- Cô Thúy! Mẹ cô... mất trong trường hợp nào?

Diệp Thúy lặng thinh, đôi mắt buồn bã nhìn lên trần nhà, như hồi

tưởng lại những ngày qua. Một lúc sau, nàng mới đáp:

- Thưa bác sĩ! Hồi mẹ tôi chết, tôi còn nhỏ lắm, nhưng cũng nhớ là có

trận nổ súng đâu ngoài lộ đá, rồi nhiều người rần rộ chạy tủa vào trong
xóm. Một lúc, Tây vô tới đông lắm. Bà ngoại tôi ôm chặt lấy tôi ngồi trên
võng. Còn mẹ tôi thì đang trồng cây ở ngoài vườn không vào kịp. Có tiếng
súng nổ liên hồi, ngoại tôi ôm tôi nằm xuống đất, cho đến lúc bình yên trở
lại. Thế rồi...

Diệp Thúy ngừng lại môt chút mới tiếp:

- Thế rồi... Có tiếng la ở ngoài sau vườn. Người ta đem mẹ tôi vào,

máu đỏ đầy mình. Mẹ tôi bị bắn chết không một lời trăn trối...

- Trời ơi!

Vũ đau đớn quá không dằn lòng được, phải thốt ra lời. Chàng đâu có

ngờ cuộc đời của Hiền lại kết thúc một cách bi thảm thế kia. Diệp Thúy
nhìn vẻ mặt đau khổ của Vũ trong lòng bồi hồi xúc động. Nàng thấy bác sĩ
có vẻ đau đớn trước cái chết của mẹ nàng cũng như đối với người thân
quyến thuộc! Tại sao thế? Tại sao bác sĩ Vũ lại có cảm tình riêng với nàng
nhiều như vậy? Diệp Thúy nghĩ ngợi xa xôi. Vũ không thể nào hiểu được
những biến chuyển trong lòng một thiếu nữ, ở hoàn cảnh như Diệp Thúy.
Chàng hỏi:

- Rồi từ đó ai nuôi dưỡng cô? Phải bà ngoại nuôi đó không?

Diệp Thúy gật đầu:

- Dạ phải! Nhưng đến năm tôi 15 tuổi thì bà tôi lâm trọng bệnh rồi

mất. Cô Lành, cháu bà ngoại nuôi tôi cũng lấy chồng xa. Đến lúc ấy tôi mới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.