ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 469

- Bác sĩ! Đây là lần đầu tiên tôi mới thố lộ chuyện riêng đời tôi cho

một người khác biết. Vì tôi quí trọng ở tấm lòng vị tha của bác sĩ.

- Tôi hiểu lắm, cô Thúy à! Và cô hãy tin là tôi sẽ giúp đỡ được cô

nhiều... trong những ngày sắp tới.

Diệp Thúy lặng thinh cúi đầu. Nàng cảm động lắm khi thấy bác sĩ

thành thật khuyên nhủ nàng. Từ khi lớn lên đến giờ, Diệp Thúy chưa từng
thấy ai thành thật giúp mình mà không có hậu ý xấu xa. Giờ đây, đến lúc
sắc đẹp của nàng bị cơn bệnh tàn phá, nàng mới gặp được một người độ
lượng, vị tha như bác sĩ.

Thúy nguyện ghi lòng tạc dạ ơn sâu của một người đã giúp nàng tìm

lại được niềm tin giữa cuộc đời. Nếu không gặp bác sĩ Vũ thì bệnh tình của
nàng có bao giờ thuyên giảm được, vì nàng có còn thiết sống nữa đâu.
Nàng cất tiếng:

- Đến chết, tôi cũng không thể nào quên ơn của bác sĩ.

Vũ nhìn con trong lòng xúc động bồi hồi:

- Diệp Thúy không nên bận tâm về chuyện đó! Hãy cố gắng chữa trị,

theo đúng lời chỉ dẫn của tôi cho mau lành bệnh. Từ nay, tôi sẽ trực tiếp
trông coi bệnh tình của cô.

Diệp Thúy mừng rỡ nói:

- Thưa bác sĩ... thiệt may... mắn cho tôi.

Rồi nàng lặng thinh không nói thêm được nữa. Sự chăm sóc của bác sĩ

đối với nàng thật ra ngoài sức tưởng tượng của nàng. Vũ nhìn con mĩm
cười. Chàng muốn lặp lại câu hỏi lúc nãy về cách sinh sống của Lệ từ bao
lâu nay, nhưng thấy Lệ hình như không muốn nhắc đến, chàng lại thôi. Một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.