ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 470

hôm khác, chàng sẽ hỏi con cũng không muộn! Tuy nhiên, Vũ cũng đoán
được phần nào nổi khổ của con trong những ngày thất lạc, bơ vơ.

Chàng bỗng đứng lên, nhìn thẳng vào mặt con nói:

- Diệp Thúy! Cô đừng suy nghĩ vẩn vơ rồi hành động càn bậy nữa, tôi

sẽ phiền lòng lắm đó! Hãy cố gắng trị bệnh... Tôi bảo đảm chỉ một thời
gian điều trị, bệnh tình của cô sẽ thuyên giảm mà. Đừng để cho tôi phải thất
vọng nghen!

Diệp Thúy cúi đầu:

- Mong bác sĩ bỏ qua những lầm lỗi của tôi. Tôi sẽ không làm phiền

lòng bác sĩ nữa đâu. Tôi đã thấy tin tưởng nhiều ở cuộc đời. Chính nhờ có
bác sĩ!

Vũ chận lời con:

- Được vậy, tôi rất mừng.

Rồi chàng cất tiếng gọi Phương:

- Cô Phương ơi!

Chàng bước tới nắm lấy chốt cửa thì nghe tiếng Diệp Thúy hỏi:

- Bác sĩ không muốn nghe hết câu chuyện của tôi sao?

Thấy Phương bước vào, Vũ đành bảo Thúy:

- Hôm nào mình sẽ tiếp tục câu chuyện đó nữa.

Phương hỏi chàng:

- Bác sĩ gọi tôi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.