ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 472

Phương gật đầu, nhưng không khỏi băn khoăn vì hai tiếng sau cùng

của Vũ: "giùm tôi". Vũ bước xuống thềm để ra xe rồi mà Phương còn đứng
nhìn theo, trong lòng nghĩ ngợi vẩn vơ. Nàng vừa trở vào phòng, đã nghe
tiếng Diệp Thúy hỏi:

- Cô Phương! Bác sĩ về rồi ư?

- Vâng!

- Bác sĩ có nói gì... về tôi không cô?

Phương mỉm cười:

- Nói nhiều lắm!

- Nói gì hả cô?

Thấy Diệp Thúy quá náo nức, Phương đành nói dối:

- Bác sĩ khen cô nhiều nghị lực và... ông dặn dò tôi phải săn sóc cô

thật cẩn thận.

Phương thấy Diệp Thúy cúi mặt mỉm cười, vẻ sung sướng hiện ra.

Một lúc, Thúy lại hỏi nàng:

- Cô Phương ơi! Lúc nào bác sĩ cùng vui vẻ, giàu lòng thương người

như vậy sao? Có ông ấy bên cạnh, tôi thấy mình không còn bơ vơ cô độc
nữa. Tôi lại thấy tin tưởng ở cuộc đời.

Phương nhìn vào đôi mắt Thúy để tìm hiểu ý của nàng. Phương không

hiểu Vũ đã nói những, gì mà xem chừng Diệp Thúy đã hết buồn phiền,
chán nản.

Diệp Thúy bỗng hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.