ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 494

- Nó muốn cho cô bé bơ vơ rồi giả bộ ra tay nghĩa hiệp. Nó đến chơi

tiệm bà Sáu mấy lần, đặt may đồ cho mấy cô "bồ bịch" nó và nói là may
cho mấy cô em gái. Bà Sáu được thêm khách, còn mấy cô kia đi may đồ
khỏi trả tiền ai lại không ham? Nhưng ai thấu được dụng ý của Trân. May
đồ, mà anh nghĩ, nó thưởng tiền cho mấy cô thợ may trong tiệm?! Cô nào
cũng mến ông khách giàu và rộng rãi đó.

Phiên ngừng lại một lúc rồi nói:

- Thế rồi cô bé bị đuổi. Trân hờm sẵn để giúp đỡ cô ta trong khi hoạn

nạn.

Vũ thở dài:

- Mưu mô của Trân khéo thật! Cô kia còn nhỏ dại lại bơ vơ, làm sao

khỏi mắc lừa. Rồi sao nữa cậu?

Phiên cất giọng buồn buồn:

- Cô bé kia trong hoàn cảnh bơ vơ, đói rách, phải nhận sự giúp đỡ của

Trân, vả lại, anh ta làm ra vẻ bất vụ lợi và chinh phục cô bé từ từ. Đến lúc
em thấy cô bé về ở buyn đinh Rose và chưng diện như một thiếu nữ đài các
là em biết cuộc đời cô ta đã hỏng! Từ đó không có tiệc tùng nào mà Trân
không đưa cô ta đi. Lúc đầu, anh ta mê cô bé ấy lắm và bỏ rơi hết những cô
khác. Trân có lần tuyên bố với các bạn sẽ cưới cô ấy luôn.

Trọng lắc đầu:

- Coi bộ cậu nầy lên đến hàng "đểu" quốc tế rồi... Ai cậu ta cũng tuyên

bố cưới hết vậy!

- Đúng thế, anh ạ. Chị Hạnh, cô Duyên đều bị anh ta gạt cưới hỏi mà

khổ cả một đời...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.