ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 543

Trân choàng tay qua ngang lưng Ngọc Dung, kéo sát nàng vào mình,

nói qua hơi thở:

- Anh... tin... tưởng như vậy. Em...

Ngọc Dung không còn nhớ gì nữa hết. Nguồn yêu đương tràn ngập

trong lòng, nàng gục đầu vào vai Trân gọi nhỏ:

- Anh...

Một lúc, nàng ngẩng lên và qua vai Trân, nàng thấy cánh cửa sổ trống

trơn. Có vài người đứng chỗ cây xăng nhìn lên. Ngọc Dung giựt mình gỡ
tay Trân ra. Trong giây phút sôi nổi trong lòng, nàng quên giữ ý. Trân bỡ
ngỡ hỏi nàng:

- Chuyện gì vậy em?

- Người ta... nhìn lên kìa. Kỳ quá!

Trân bực lòng lắm, nhưng chỉ biết thở dài ngồi xuống ghế, cố giữ sự

bình tĩnh:

- Họ sửa sang gì chậm quá không biết nữa.

Ngọc Dung nhớ đến hành động của hai người vừa rồi, bẽn lẽn cúi đầu.

Nàng thấy mình không làm đúng theo dự tính, trước khi đến đây. Tuy
nhiên, nàng mừng vì Trân có vẻ thành thật với nàng, dù chưa nói ra những
gì thuộc về dĩ vãng. Ngay trong khi đó, Dung nghe có tiếng trò chuyện
trước cửa phòng rồi có người gõ cửa. Trân ngạc nhiên, đứng lên hỏi:

- Ai đó?

Bên ngoài có tiếng người Chà gác dan đáp:

- Ông Trân! Có ai hỏi ông đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.