ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 558

Vũ đến bên nàng hỏi:

- Cô thức rồi đó à?

Diệp Thúy cúi đầu:

- Dạ.

Vũ nhìn Thúy với đôi mắt thương yêu:

- Cô thấy thế nào? Có được khỏe không?

Diệp Thúy đang băn khoăn, không hiểu sao bác sĩ trở lại phòng mình,

nên vội đáp:

- Dạ... Khỏe lắm ạ! Đêm hôm tôi ngủ mê quá.

Vũ kéo ghế ngồi cạnh giường con, nhưng rồi cũng không hỏi gì hơn

ngoài những câu thông thường, mà không hỏi, chàng cũng đã biết. Chàng
chỉ muốn được ở gần bên con thôi, dù trong những giây phút ngắn ngủi.
Hiện tại, chàng chưa có thể cho con biết mình là cha ruột của nó, nhưng
chàng muốn con tìm lại được niềm vui. Lúc nào trong lòng Vũ cũng mang
nặng một niềm thương xót Diệp Thúy. Giữa hai đứa con chàng. Ngọc Dung
thì được nuôi nấng, chăm sóc đầy đủ quá, còn Diệp Thúy lại phải bơ vơ, lạc
lõng trên đường đời. Chàng tìm gặp lại con khi nó đã thân tàn ma dại và
trong lòng mang nặng một mối căm hờn đối với cha. Nhiều lúc chàng
muốn thú thật với Diệp Thúy, mình là cha ruột của nó, nhưng thấy chưa
tiện, lại thôi. Nếu Mộng Ngọc và Ngọc Dung biết được Thúy chính là cô
Lệ thợ may, trước đây cũng đã từng bị Trân làm hại và sống cuộc đời
không được trong sạch, rồi mới làm sao? Chắc chắn Diệp Thúy cũng vì tủi
hổ mà ra đi. Vũ không muốn xa con nữa, dù phải đổi bằng bất cứ giá nào!
Chàng cố gắng trị bệnh cho Diệp Thúy và nhứt quyết gầy dựng cho con
một sự nghiệp trong tương lai. Sau khi Thúy lành bệnh, chàng sẽ giúp đỡ
con làm việc, buôn bán. Bao giờ, con chàng tạo được sự nghiệp và sống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.