ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 559

cuộc đời bình thường thì chàng sẽ cho nó biết rõ sự thật. Nhưng mỗi lần
đến thăm con, chàng không biết phải nói với nó những gì? Sau những câu
thăm hỏi thông thường, chàng chỉ còn biết im lặng, hút thuốc. Diệp Thúy
cũng chẳng biết nói gì hơn, nhưng trong lòng nàng cảm nhận lờ mờ bác sĩ
dành sẵn một mối cảm tình tha thiết với nàng. Vũ bỗng hỏi con:

- Đến hôm nay, chắc cô Thúy đã biết bệnh mình không phải là chứng

nan y rồi chớ! Tôi đã bảo đảm với cô là sẽ trị dứt hẳn mà.

Thúy cúi đầu đáp:

- Dạ... Nếu không có sự tận tâm của bác sĩ, chắc là tôi chết lâu rồi.

Hai người lại im lặng. Vũ bỗng hỏi tiếp:

- Sau khi lành mạnh, rời khỏi bệnh viện nầy, cô định làm gì hả cô

Thúy?

Diệp Thúy ngước nhìn chàng, lộ vẻ buồn:

- Thưa bác sĩ. Tôi... cũng chưa biết sẽ làm gì?

Vũ nói:

- Tôi nghĩ cô nên nghĩ trước một cái nghề cho thích hợp với mình.

Diệp Thúy nghe Vũ nói, chợt nhớ đến cái nghề bất đắc dĩ nàng phải

sống bấy lâu nay mà ứa nước mắt. Nàng nghẹn ngào bảo Vũ:

- Tôi đã lầm lỡ nhiều rồi, bác sĩ à. Sợ không thể làm nghề gì khác

được nữa. Ngày xưa, tôi đi “nhảy", không biết khi hết bệnh rồi, có làm
nghề đó trở lại được không?

Vũ cảm thấy chua xót trong lòng, chàng nhìn Diệp Thúy lắc đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.