ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 563

- Của cô Hồng đó. Cô ấy cẩn thận lắm, lúc nào cũng mang đồ trang

điểm theo mình.

Diệp Thúy cầm kiếng đưa lên xem. Nàng ngẩn người ra, không tưởng

được sắc diện của mình ngày nay biến đổi nhiều đến như vậy? Nàng bỏ
kiếng xuống, thở ra, nhìn Phương:

- Thôi cô Phương ạ. Trang điểm làm gì?

Phương thầm đoán, đã lâu lắm rồi, Diệp Thúy không soi kiếng, nên an

ủi nàng:

- Diệp Thúy đừng chán nản. Lúc Thúy vào đây... thật nói xin lỗi...

mình không đoán được là già hay trẻ. Mới mấy tháng mà da dẻ Thúy hồng
hào trở lại thì đủ biết sắc đẹp của Thúy phục hồi không mấy lúc đâu.

Dịệp Thúy nhìn Phương, trong lòng tràn đầy hy vọng:

- Thật vậy sao cô Phương... Hôm mới vô bệnh viện, em "xấu" lắm

sao?

- Không chỗ nào nói được... Ai cũng tưởng không thể cứu Thúy nổi.

Bác sĩ Trọng đã muốn chạy rồi đó! Nếu không có ông Vũ thì... chưa biết
sao?

Diệp Thúy lộ vẻ mơ màng và nói không suy nghĩ:

- Em cũng biết mình mang ơn bác sĩ rất nặng. Ông tận tụy chăm sóc

cho em, nếu không làm sao em sống được.

Phương bỗng cười, bảo Diệp Thúy:

- Bệnh tình như vậy mà không chịu trị, lại còn muốn tự vận nữa chớ.

Có bữa, cô làm tôi, cô Hồng và chú gác-dan hết cả hồn vía...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.