ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 564

Diệp Thúy cúi đầu bẽn lẽn:

- Lúc đó! Em khổ quá, cô à! Em không còn thiết sống nữa. Ý nghĩ

chết chóc cứ ám ảnh trong đầu em. Nhưng cũng chính bác sĩ Vũ đã tạo cho
em ý nghĩ yêu đời trở lại. Chừng vào được ở đây, em mới thấy loài người
không phải hoàn toàn xấu xa hết...

Phương nhìn Thúy thương hại, nàng cũng hiểu lờ mờ là trước kia,

Thúy đi làm vũ nữ... Chắc nàng đã bị hất hủi nhiều trên trường đời nên mới
có những ý tưởng bi quan như vậy. Diệp Thúy bỗng nói:

- Đối với bác sĩ Vũ, nói thật với cô, dù có làm gì để đền đáp công ơn

của ông, em cũng không từ...

Phương lắc đầu nói:

- Bác sĩ tốt lắm. Ống giúp đỡ bao nhiêu người rồi, nhưng không hề

chịu cho ai trả ơn.

- Dù gì, em cũng phải tìm cách đền đáp ơn ông.

Diệp Thúy bỗng nghẹn lời, khiến Phương kinh ngạc hỏi:

- Sao vậy Thúy? Hình như cô còn có ẩn tình gì chưa tiện nói ra phải

không?

Thúy gượng nói:

- Dạ không! Em nhớ đến cái đời vô phước của em mà buồn!

Phương an ủi nàng:

- Việc gì cô cứ buồn mãi vậy? Đời ai chẳng có lúc thăng trầm, khi

xuống khi lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.