ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 574

- Tôi biết... Tôi biết rõ hết, cậu Trân à! Thủ đoạn của cậu ở Sài Gòn

nầy, người ta đã hiểu nhiều rồi. Cậu toan dùng lối đó để phá hại cuộc đời
Ngọc Dung nữa mà.

- Thưa bác... cháu...

- Không! Tại cậu, nên tôi phải nói trắng ra. Cậu nói là mình đứng đắn,

cư xử đàng hoàng. Thế sao chưa chi cậu phá hại cuộc đời Hạnh và Duyên?
Cả hai đều có con với cậu rồi lại bỏ rơi người ta. Mẹ cậu tìm đủ cách lánh
mặt không tới nữa. Cậu khôn ngoan thật, mượn lá bài “cưới hỏi” để cho các
cô dễ tin lòng. Đối với con Dung không được đâu. Gia đình cô Duyên, cô
Hạnh sợ mất danh giá không làm rùm lên. Chớ gặp tôi, cậu không sống
được đâu.

Trân ngồi lặng yên. Hắn không ngờ Vũ đã thấu hiểu tất cả hành động

của hắn. Nhưng đã lỡ rồi. Vả lại, chính hắn cũng yêu thương Ngọc Dung
tha thiết lắm. Có lẽ vì Ngọc Dung khác hơn những cô mà hắn đã gặp. Tuy
yêu thương Trân, nhưng nàng không để cho hắn dễ dàng "hái nhụy hoa". Vì
thế mà Trân vẫn theo đuổi. Hắn để cho Vũ bớt cơn nóng giận, mới nói:

- Thưa bác. Cháu không biết nói sao cho bác hiểu lòng cháu. Đối với

Ngọc Dung cháu yêu thương thành thật và cháu chỉ xin được cưới hỏi.

Vũ lắc đầu:

- Tôi không dám nhận lời xin cưới của cậu. Vì gia đình tôi chơn chất.

Còn cậu quá nhiều thủ đoạn... Chúng tôi làm sao biết cậu đang dùng thủ
đoạn nào đây?!

- Thưa bác. Bác nghĩ thương giùm chúng con. Chính Ngọc Dung cũng

thật tình yêu cháu.

- Cậu khỏi phải lo! Nó sẽ hết yêu cậu khi hiểu thêm vài sự thật nữa.

Con tôi, tôi biết...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.