ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 579

Thúy bỗng ngước lên nhìn thẳng vào mặt Vũ, cất lời oán hận:

- Bác sĩ có biết ai đã làm tan nát cuộc đời của tôi chăng? Chính kỹ sư

Trân đó! Tôi lầm tin tưởng hắn cưới hỏi mình theo đúng pháp luật. Tôi đã
khờ dại quá nên bị hắn đẩy vào con đường lầm lỡ. Trời ơi...

Vũ lo sợ nhìn con:

- Diệp Thúy... Đừng làm bậy. Đừng quá xức động, có hại cho bệnh

tình của cô...

Thúy rũ người ra, nước mắt cứ tuôn dài xuống má. Vũ tìm lời an ủi

con:

- Chuyện đó đã qua rồi. Cô Thúy nhớ đến làm gì cho thêm khổ. Tôi

không ngờ kỹ sư Trân lại hèn mạt như vậy? Cám ơn cô Thúy. Cô không
phải lo. Tôi không điên dại gì gả con cho thằng lừa đảo đó...

Rồi chàng bảo Thúy:

- Tôi cám ơn cô lắm. Tôi thành thật khen cô, đã dám nói sự thật giúp

tôi.

Diệp Thúy thôi khóc, chỉ lặng lẽ cúi đầu, trong lòng cảm thấy sung

sướng hơn bao giờ hết. Vũ nhìn con, thương mến vô cùng. Diệp Thúy bước
chân vào cuộc đời là gặp toàn những chuyện không may. Nàng bơ vơ,
không nơi nương tựa, chớ phải chi được gia đình chăm sóc như Ngọc Dung
thì nàng đâu có bị Trân làm hại cả cuộc đời!

Mọi việc đều do lỗi ở chàng! Bởi thế mà dù cho Diệp Thúy có hư

hỏng thế nào đi nữa, có sa chân vào vũng lầy tội lỗi, chàng cũng nhứt định
không bỏ con. Tạm thời bây giờ, chàng ráng lo cho Lệ lành bệnh trước đã,
rồi sẽ chọn cho con một cái nghề thích hợp... Chàng quyết giúp con làm lại
cuộc đời, mà không cho nó biết mình là cha ruột của nó. Chớ trong giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.