ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 610

- Kìа. Hình như anh đã cấm Trân đến nhà rồi mà.

Vũ gật đầu:

- Đúng thế! Tôi và vợ tôi đã hết lời bày giãi cho Ngọc Dung rõ dã tâm

của Trân. Tôi chỉ cho nó thấy những gương "xe trước đổ". Mộng Ngọc đã
đưa Ngọc Dung lên Đà Lạt mấy tháng nay rồi.

- Ngọc Dung có nghe theo lời anh chị không?

- Nghe theo chớ, nhưng xem chừng nó buồn bã lắm. Lúc nầy, tuy ở Đà

Lạt, có ông ngoại nó, mà vợ tôi gởi thư về cho biết, nó ốm nhiều lắm. Tôi
lo quá.

Trọng lại hỏi:

- Còn Trân?

- Cậu ta thật là lì. Trân làm như quá say mê Ngọc Dung vậy. Nhứt

định tìm cho được Ngọc Dung. May là nhà ba tôi khít vách với nhà anh
Quí, bạn tôi, làm Quận trưởng ở trên đó, chớ không thì cậu ta đã xông đại
vô nhà.

- Lì đến thế kia à? Hay là cậu ta yêu thương Ngọc Dung thật tình.

- Điều đó không biết sao mà nói? Theo lời cậu Phiên, Trân có tánh lạ

lùng lắm. Nếu cô gái nào chín chắn, anh ta không làm gì được thì cứ đeo
đẳng mãi như vậy. Còn để cho anh ta được dễ dàng "hái mận, bẻ hoa" thì
sớm muộn gì anh ta cũng trở ngón "sở khanh”.

Hai người cùng lặng thinh. Một lúc, Trọng hỏi:

- Ngọc Dung vẫn còn ở Đà Lạt hả?

- Vâng! Chắc tôi để cháu ở trên đó ít lâu nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.