ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 612

- Cô đừng bao giờ nghĩ đến cái dĩ vãng đen tối ấy nữa. Hãy nhìn thẳng

đến tương lai mà đi...

Câu nói của bác sĩ giúp Thúy rất nhiều. Lắm lúc chán nản, nàng nhớ

đến lời ông thì thấy hăng say làm việc ngay.

Diệp Thúy đến trước cửa rạp Eđen thì dừng lại xem hình. Nàng cốt ý

dò xem người lạ có còn theo dõi mình nữa không? Nàng chợt nghe tiếng
chân bước đến gần bên.

Diệp Thúy lúng túng rời đi nơi khác, dù chưa được biết rõ kẻ đang

theo mỉnh là ai? Bỗng nàng nghe tiếng gọi nhỏ:

- Diệp Thúy! Diệp...

Thúy vẫn lặng thinh cất bước và nàng đoán chừng kẻ kia là một trong

số những khách đến vũ trưởng khi xưa. Đi một đỗi xa nàng bước chậm lại
và vẫn nghe tiếng chân người ở sau lưng. Diệp Thúy đứng nhìn vào kiếng
tủ một cửa hàng và nàng rợn người, tay chân tự nhiên lạnh đi.

Nàng kêu nhỏ:

- Trân!

Hình như Trân đã nhìn ra được nàng nên cứ mãi theo sau! Qua phút

hồi hộp ban đầu, Diệp Thúy cố định tĩnh tâm thần. Nàng nhứt định không
để Trân nhìn ra nàng là Diệp Thúy ngày xưa, người con gái ngây thơ đã bị
hắn gạt gẫm, làm hư hỏng cả một đời... Trân đã theo đuổi Diệp Thúy từ nãy
đến giờ. Hắn thấy Thúy từ trong nhà sách đi ra thì hết sức ngạc nhiên. Ban
đầu, hắn cũng ngờ là người giống người nhưng khi Thúy đi qua, hắn mới
quyết chắc là nàng chớ không ai khác. Khuôn mặt đó, thân hình đó, hắn
lầm làm sao được. Nhưng khi Trân gọi đến tên Thúy mà nàng không trả lời,
hắn hơi chùn bước. Nếu đúng là Thúy thì ít ra nàng cũng quay lại chớ? Sao
cô ta lại lầm lũi đi luôn? Trân định không theo nàng nữa nhưng chợt nghĩ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.