ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 623

bảo nó đi chơi với em lên Suối Vàng, nó cũng không đi... Em hỏi gì thì nó
lễ phép trả lời chớ không có vẻ vui tươi hay “nũng nịu" như mọi khi...

Em lo quá mình à! Không hiểu trong lòng Ngọc Dung có biến chuyển

gì không?

Hồi trưa nầy, nó lại không ăn cơm. Dung cáo bệnh, không xuống bàn

ăn. Em sợ ba đề ý rồi bận lòng, nên phải nói dối là con bệnh...

Tội nghiệp, ba lên phòng thăm hỏi và bảo nấu cháo cho Ngọc Dung.

Em biết con không đau nhưng phải hết sức khéo léo để ba khỏi nghi ngờ rồi
lo lắng buồn phiền. Chính em thật tình cũng không hiểu tại sao Ngọc Dung
lại làm ra như vậy? Em bảo nó đi bác sĩ với em thì nó không chịu đi mà chỉ
nói:

- Con không có sao đâu mẹ? Chỉ hơi khó chịu trong mình thôi!

Ngọc Dung vẫn gượng cười, gượng nói, nhưng em biết là nó đang khổ

tâm nhiều lắm! Bởi thế mà em lo lắng vô cùng. Được thư nầy, nếu có thể,
anh lên Đà Lạt ngay vì theo em, mình cần giải quyết chuyện Ngọc Dung,
chớ không thể chần chờ được nữa. Đã hơn ba tháng trôi qua rồi mà em xem
chừng Ngọc Dung vẫn chưa có thể quên được Trân. Hay là chúng ta đã
lầm, đưa con lên trên nầy đó anh? Cảnh núi đồi, gió lạnh, sương mù, tiếng
thông reo vi vút là những hình ảnh gợi nhó đến "tình yêu". Em đã nói với
mình một lần về chuyện đó, nhưng mình bảo rằng Dung cần một nơi yên
tĩnh, sau một cơn xáo trộn tâm hồn... Em không dám cãi ý mình, nhưng em
thấy không có lợi cho con. Mặc dù Ngọc Dung đã biết rõ Trân là một tên
“sở khanh", lừa đảo ái tình của bao nhiêu cô gái khác, nhưng nó vẫn đinh
ninh Trân yêu nó thành thật. Chỉ riêng mình nó thôi! Mỗi lần Trân tìm lên
đây, tuy nó không cho gặp mặt để vừa lòng mình, nhưng khi Trân về rồi,
em thấy Dung buồn lắm!

Như vậy có phải mình lầm không anh?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.