ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 634

Vũ gật đầu:

- Ba hiểu lòng con lắm. Bởi thế mà con bỏ ăn, bỏ ngủ chớ gì?

Ngọc Dung thở dài:

- Không đâu ba... Tuy có khổ, nhưng con đâu đến đỗi làm như thế.

Hôm nọ, con khó chịu trong mình thiệt đó ba, nhưng má lại tưởng con có ý
không ăn cơm, nên viết thư cho ba. Cũng nhờ vậy mà ba mới lên trên nầy
để con gặp được ba, nói hết lòng mình.

Vũ nhìn Ngọc Dung, đặt hết tin tưởng vào con:

- Bây giờ, con muốn thế nào? Có định... nối lại tình xưa với Trân

không?

Giọng nói của Vũ thật nghiêm nghị, khiến Dung không dám trả lời

ngay. Nàng nín lăng một lúc rồi cất tiếng:

- Thưa ba... Con đã xét kỹ lòng mình và cũng có đủ lý trí xét đoán

hành động cùa Trân. Con thấy đã đến lúc không cần phải lánh mặt Trân
nữa. Con muốn xin phép ba trở về Sài Gòn tiếp tục học lại.

Vu lo ngại hỏi:

- Nếu Trân vẫn đeo đuổi theo con thì sao?

- Con không còn mù quáng trong tình yêu hay bồng bột như buổi ban

đầu nữa. Ba cứ tin ở con. Con không để Trân làm hại đâu.

Vũ chưa kịp nói thì Ngọc Dung nhìn thẳng vào đôi mắt của cha cất

giọng rắn rỏi:

- Con muốn có thời gian thử thách Trân...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.