ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 642

gặp lắm? Trong khi đó, Vũ lại nghĩ đến cách làm thế nào cho Trân không
còn cách quấy rầy Ngọc Dung nữa. Chàng bảo con:

- Từ đây về sau, ba đưa rước con tận trường, không cần tài xế nữa.

Ngọc Dung lắc đầu:

- Không được đâu ba! Ba bận việc nhiều quá, làm sao đưa đón con

được?

- Có gì? Thì sáng ba đi làm, đưa con tới trường... Trưa ba rước về.

- Giờ học của con rất bất thường! Có khi chín giờ con mới vào lớp, mà

mười một giờ đã ra trường. Như vậy không lẽ con đi sớm cả tiếng đồng hồ
sao?

Vũ trầm ngâm suy nghĩ rồi gật đầu:

- Ờ, khó quá há. Ba quên, không chú ý tới thời đụng biểu của con.

Từ đó về đến nhà. Vũ không nói thêm gì nữa và cũng chẳng đá động

đến chuyện đuổi anh tài xế. Ngọc Dung đi vào nhà sau và gặp anh tài xế ở
hành lang. Anh ta đón nàng, hỏi giọng sợ sệt:

- Cô có bị ông rầy không?

Ngọc Dung lắc đầu:

- Có gì đâu mà rầy, anh Năm?

- Trời, cô không biết chớ hồi nãy ông giận lắm! Cậu Trân thiệt là ác.

Phải chi tôi đừng nghe lời cậu thì đâu đến nỗi.

- Mà lại sao anh nghe lời chi vậy?

Anh Năm gãi đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.