ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 645

Anh nói bao nhiêu đó, em cũng hiểu vì sao bác trai oán ghét anh và

đối xử hết sức bất công với anh? Bác trai biết rõ chuyện Diệp Thúy dan díu
với anh từ ngày chưa làm vũ nữ lận... Ông tức giận là phải... Anh không
phiền bác trai đâu, nhưng chỉ buồn vì sự không may của đời mình!

Thôi anh ngừng bút và tha thiết mong được gặp em...

Trân

Ngọc Dung buông bức thư xuống, nằm vật trên giường. Trời ơi! Có

thể như thế nầy sao? Cha nàng có người yêu mà lại là một vũ nữ? Diệp
Thúy! Diệp Thúy!

Nàng nhớ lại hết. Chính cha đã thuật rõ chuyện Trân làm hại cuộc đời

một cô thợ may ở tiệm Tây Thi. Nàng có đến tiệm đó nữa và được nghe
chính bà chủ tiệm kể hết câu chuyện. Bà cũng nói rõ là cô thợ may kia, đã
trở thành một vũ nữ tên Diệp Thúy. Nhưng tại sao ngày nay, cha nàng lại
yêu cô vũ nữ đó. Thế là nghĩa làm sao? Tất cả đều là sắp đặt hết ư? Có
đúng như lời Trân nói chăng? Ngọc Dung ngồi dậy và muốn mang bức thư
ra để hỏi cha ngay. Ông có thể hành động như vậy sao? Vì yêu một vũ nữ
mà oán ghét người sắp sửa là con rể trong gia đình, bóp chết hạnh phúc đời
con.

Không! Cha nàng không thể là người như vậy được. Ngọc Dung buộc

tội cha rồi bênh vực cha. Nhưng, Trân dám viết bức thư nầy, tức nhiên anh
ta đã có ít nhiều bằng chứng xác thực. Phải tìm gặp Trân để hiểu rõ sự việc
ra làm sao?

Có tiếng Mộng Ngọc gọi bên ngoài:

- Dung à! Ăn cơm, con.

Ngọc Dung xếp bức thư lại, bỏ vào cặp, rồi lên tiếng cho mẹ yên lòng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.