ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 679

- Tại sao vậy cô?

- Tại vì cô quá hời hợt. Cô sống ích kỷ cho riêng cô mà không cần kể

đến hạnh phúc của bao nhiêu người khác!

Diệp Thúy đi từ sự ngạc nhiên nầy đến sự ngạc nhiên khác. Nàng chưa

kịp nói gì thì Ngọc Dung đã tiếp:

- Cô không biết tôi là ai phải không? Nhưng chắc chắn là cô biết cha

tôi. Cô biết rành lắm...

Rồi Ngọc Dung chỉ tay ra phía ngoài nói:

- Nếu không, làm sao cô có được một tiệm sách khang trang như thế

nầy.

Diệp Thúy sửng sốt đứng lên:

- Cô...

Ngọc Dung đưa tay tới trước, bảo Thúy:

- Cô ngồi xuống đi. Và bây giờ, chắc cô đã biết rõ tôi là ai rồi? Nếu

chưa, tôi xin nói rõ hơn: Tôi là Ngọc Dung, con ruột của bác sĩ Vũ.

Diệp Thúy nghẹn lời trước sự gặp gỡ quá bất ngờ nầy. Ngọc Dung,

con gái của bác sĩ Vũ là cô nầy đây?

Ngọc Dung nhìn Thúy, nói tiếp:

- Cô ngạc nhiên vì sự hiện diện của tôi ở đây cũng phải! Chắc cô

không ngờ bác sĩ Vũ có vợ và có con lớn như tôi chớ gì? Hay là cô giả bộ
làm ngơ, để khỏi phải ân hận trong lòng khi phá hoại gia cang người khác.

Diẹp Thúy kêu lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.