ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 682

Ngừng lại một phút, Thúy tiếp:

- Đáng lý ra, trước những lời lẽ nặng nề quá đáng của cô, tôi không trả

lời gì cả mà chỉ lễ phép mời cô ra khỏi nơi nầy. Tuy nhiên, tôi không chấp
những lời quá nông nổi của một cô gái, chưa được "sống” nhiều, chưa từng
va chạm với cuộc đời. Và bây giờ, nếu cô còn tin những vũ nữ như tôi có
"danh dự", thì tôi xin thề trên danh dự là tôi và ông Vũ không hề phạm vào
mối tình bất chánh như cô lầm tưởng. Tôi kính trọng ông Vũ là người ân đã
cứu tôi thoát chết và giúp tôi tìm lại nguồn vui trong cuộc sống. Và ông Vũ
cũng không từng tỏ ý yêu tôi bao giờ!

Ngọc Dung chưa biết nói gì, thì Diệp Thúy lại tiếp:

- Đó... Sự thật là như vậy, nhưng chắc cô không mấy tin! Tôi cũng biết

là không ai tin ở lời thề danh dự của một vũ nữ? Nhưng biết làm sao hả cô,
vì tôi không còn gì khác, để bảo đảm sự thành thật của mình.

Diệp Thúy nghẹn ngào không nói thêm được nữa. Thoáng một giây,

nàng lại trấn tĩnh lòng mình và cất tiếng:

- Nhưng... tôi vẫn có thể chứng tỏ lòng thành của tôi bằng cách khác.

Tiệm sách nầy là tiền bạc của bác sĩ Vũ, từ cái bàn, cái ghế, chồng sách, cái
màn kia... và tất cả những gì trong tiệm nầy đều do ông ấy xuất tiền ra mua
cả. Riêng tôi chỉ góp công chút ít để trang dọn thôi. Bây giờ, cô đến đây.
Cô là con ruột ông ấy, tức nhiên cô có đủ thẩm quyền trong nhà nầy. Tôi
xin giao trả lại cho cô và tôi sẽ rời khỏi đây.

Ngọc Dung sững sờ trước quyết định quá đột ngột của Diệp Thúy. Tại

sao cô ta lại nhượng bộ, bỏ đi, trong lúc còn có thể đối phó với mình? Cô ta
được cha nàng yêu thì chưa chắc gì đã "bại trận". Hay đó là chiến thuật của
Thúy, khiến cha nàng phải tức giận lên!? Hạng nầy ghê gớm thật!

Ngọc Dung chỉ nghĩ thế thôi chớ không thốt ra lời. Diệp Thúy đứng

lên, bảo nàng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.