ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 73

Liễu vẫn lặng thinh. Nàng đã hiểu rõ ông Thiện bắt đầu nghi ngờ Vũ,

không khéo nàng sẽ bị lôi cuốn vào một chuyện không đâu.

Ông Thiện bỗng hỏi:

- Chắc cô thường không để ý đến việc riêng của Vũ.

Nàng lắc đầu cười:

- Thưa ông! Cháu giúp ông Vũ săn sóc bệnh nhân thì chỉ biết lo phận

sự của mình.

Ông Thiện gật đầu:

- Đúng! Tôi xin lỗi đã làm phiền cô. Nếu cô xét đến sự âu lo của một

người cha, trước hạnh phúc của con mình, chắc cô cũng thông cảm cho tôi.

Liễu nhìn ông với vẻ kính trọng:

- Cháu hiểu lắm! Cháu không dám phiền ông đâu.

- Thôi! Cô có thể đi làm được rồi. Điều tôi mong là cô đừng nói cho

Vũ biết tôi đã mời cô đến đây.

Liễu lặng thinh một lúc, đáp:

- Dạ... Cháu sẽ làm vừa lòng ông.

Nàng đứng lên chào ông Thiện rồi bước ra ngoài. Ông Thiện trở vào

bàn viết, ngồi xuống ghế. Mấy hôm nay ông cố ý dò xét Vũ, nhưng cũng
không hiểu được gì hơn. Ông lại nghĩ tới Liễu và đinh ninh nàng cũng biết
ít nhiều. Song trái với ý nghĩ của ông, Liễu không giúp được gì hơn. Nàng
che giấu cho Vũ chăng? Hay là nàng thật tình không biết! Rất có thể Vũ đã
mua chuộc nàng? Có thể như thế lắm! Nếu vậy cô ta sẽ nói cho Vũ biết sự
nghi ngờ của ông. Vũ sẽ có đủ thời giờ để tìm cách đối phó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.