ĐÔI MÔI CỦA NƯỚC - Trang 136

5. TỪ THỜI BỊ PHÁ VỠ

Tôi cố sức giữ lại những tiếng động trên đầu ngón tay, song tôi

chỉ nắm bắt được những khoảng trống mà chúng để lại khi bỏ
trốn. Tôi níu bám vào tiếng kêu om sòm của con chim mòng biển,
vào tiếng vỗ cánh sột soạt, giống như khi ta nhắm mắt vào lúc
thức giấc để tái tạo, lòng cầu mong một đêm mới lại tới, vương
quốc của giấc mơ và đám dân cư của nó, ánh chớp sáng, vị muối
mặn, những trận cuồng phong và những giây phút lặng như tờ của
nó. Bởi, chẳng cần phải lóe sáng, chính những giây phút bình lặng
này đã kết thúc màn đêm và buộc ta đi tìm, trong mọi hang cùng
ngõ hẻm, trên những bến cảng và trên các con tàu, thứ bóng tối
nguyên thủy, chút bóng tối còn vương lại nơi đáy túi hành khách,
trong nắm tay siết chặt của đám công nhân bốc vác nơi bến cảng
và đằng sau những con ngươi, dưới những thân tàu và dưới đôi chân
cứng đờ vì buồn ngủ của tôi, cuối cùng cũng đến được cái thành
phố đáng ngại kia. Ngày tháng không còn là ngày tháng của tôi nữa.
Tôi cập quạng lần theo những lối đi rải đá; tôi đi sâu vào các ngỏ
hẻm, tôi lạc trong những hình cuộn trang trí của chúng.

6. ĐÔI CÁNH CỦA NHỮNG CON PHỐ

Trời nóng đến mức những con phố như cũng gợn sóng nhấp

nhô. Cái nóng điều khiển luồng không khí sôi sục chầm chậm
hàng thế kỷ mặt trời trên những phiến đá. Sức nóng ngàn năm tích
tụ trong những con đường của thành phố khiến tôi hết sức xúc
động; nó khiến đá cũng phải mủi lòng. Và trong khi đang bước đi,
lòng ám ảnh bởi hình ảnh những viên đá đôi khi sôi sục náo động, tôi
thấy trên nền gạch những bọt bong bóng im phắc, cứng nhắc,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.