ĐÔI MÔI CỦA NƯỚC - Trang 143

- ... thì linh hồn của ông sẽ bị phân tán.

- Ta chỉ thực sự sở hữu...

- ... cái mà ta không thể mất trong cơn đắm tàu.”

Ông còn tiếp tục hỏi tôi đủ thứ, rồi ông hỏi tôi có biết rằng bản

thảo của Aziz là có thật và không, và ông đang giữ nó đấy. Tôi nói với
ông là tôi tới gặp ông chính vì điều đó. Ông trả lời là trước tiên, tôi
phải biết rõ hơn về Aziz đã. Tôi phải biết con người Aziz từng là
thế nào mới có thể tôn trọng những thư tác của ông. Ông đứng dậy
mời tôi đi theo. Chúng tôi rời quầy hàng của ông, đi bộ tới tận trung
tâm quảng trường, và chúng tôi đứng đó đợi vài phút. Attar liên tục
quan sát vị trí mặt trời.

Đúng lúc đó, một người đàn ông đứng tuổi vận đồ lụa màu xanh

dương và đỏ từ từ tiến lại chỗ chúng tôi. Nhiều người theo sau ông.
Chúng tôi hòa vào đám người yên lặng và kiên nhẫn. Trước khi kể cho
chúng tôi nghe câu chuyện của mình, ông lão đi vài bước rất từ tốn
qua lại hai bên quảng trường, cho tới khi tìm được vị trí chính xác nơi
chúng tôi phải lắng nghe ông nói.

Ông xem xét tất cả xung quanh ông với vẻ tò mò rất lạ lùng, như

khi người ta phải chọn chỗ tốt nhất để tạo dựng nên cả một thành
phố. Tuy nhiên, ông luôn dừng lại ở cùng một điểm, gần trung tâm
quảng trường, bên cánh cổng phía Tây, đúng chỗ mà bóng ông, dưới
ánh chiều tà, sẽ trải dài sang hướng đối diện, và như vậy nó sẽ tràn
lên cánh cổng hé mở của Thủy cung, tên nhà tắm hơi của thành
Mogador.

Trên ngưỡng cửa Thủy cung, những người canh gác, nhận thấy

cái bóng kéo dài của ông, chạy vội ra hôn nó trước khi nó ngập hẳn
vào chỗ tối nhất của tòa nhà. Đối với họ, ông lão kể chuyện giống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.