mình vào những vuốt ve và những vết cắn của nàng. Hawwâ rùng
mình, buông một tiếng thở dài.
“Cả người nàng sởn gai ốc. Dưới làn váy của nàng, đôi núm vú hét
lên với ông cơn thèm khát được vuốt ve. Thế là Aziz nhận ra trong
không khí, thoạt tiên rất nhẹ nhàng, rồi mỗi lúc một rõ nét, mùi ẩm
ướ
t khiến đàn ông ngây ngất khi đàn bà phó mặc cơ thể mình cho
quy luật ân ái...
“‘Biển là một thứ mùi vị đưa dẫn chúng ta, Aziz tự nhủ. Biển là sự
đờ đẫn thanh thản gợi lên nỗi khao khát mãnh liệt được đến với cội
nguồn của nó, lặn ngụp trong nó mãi mãi. Được nhớ lại với chiếc
lưỡi. Với đôi bàn tay. Được từng bước đi theo bản năng. Biển phập
phồng câm lặng trong cơ thể nàng. Nàng khám phá tôi bằng những
nhịp điệu chớp nhoáng của nàng. Nàng bao bọc lấy tôi bằng hương
vị thỏa mãn của nàng.’
“Vì đòi hỏi của nghề thư pháp, Aziz đã dùng con chữ tạo ra những
hình vẽ vô cùng ấn tượng với tất cả mọi người. Tôi còn nhớ câu chữ
ông đã vẽ sáng hôm đó, trên bản thư tác hình in bóng ông:
Mau lên em, nhưng từ từ thôi.
“Nó lưu dấu trong ông như khẩu lệnh lửa để tiết chế lưỡi gươm
mà mọi chuyển động đều làm cho hướng về phía Hawwâ.
“Từ từ, hết sức chậm rãi, ông để giọng nói của Hawwâ thâm nhập
ông, để ánh mắt nàng vuốt ve ông, để hơi thở của họ hòa quyện như
những đôi bàn tay đan vào nhau.
“Họ bước đi trong yên lặng. Họ bước đi vô định. Họ chui vào mê
cung những con phố của thành Mogador. Họ chỉ biết rằng họ
muốn lạc lối cùng nhau và chẳng mấy chốc sẽ đạt được điều đó.
Họ bước đi như để khẳng định sự lạc đường của mình. Họ có cảm giác