Nền văn hóa cát nảy nở trong gia đình tôi, như thể làn gió thời
gian đã mang từng hạt từng hạt một trong cả đụn cát quá khứ vào hiện
tại và sau đó lại mang nó, cùng với tôi, đến sa mạc Sahara vĩnh cửu.
Trong gia đình tôi, mọi người vẫn luôn ý thức mình thuộc về
thiểu số những người mang truyền thống Ả rập-Andalousia
mà
tổ tiên đã bí mật đưa vào Mexico, công khai chối bỏ họ của mình
nhưng vẫn không thoát khỏi cảnh bị truy đuổi. Điều này không ngăn
nổi những người đàn ông đến từ xứ Andalousia hay đến từ bờ kia
của eo biển này giữ lại cái truyền thống sục sôi trong máu họ. Liệu
xứ Andalousia và thành Mogador có trở thành đất của những người
Mộng du, những người luôn tìm hoài kiếm mãi để được yêu hay
không?
Tôi đã tin rằng chuyện của Aziz và những bản thư tác của ông có
thể giúp tôi khám phá và hiểu rõ hơn về chính chúng tôi, những
người Mộng du. Bản chất đặc biệt của chúng tôi chứa đựng một câu
chuyện chưa được viết ra. Cái xã hội không cố tình bí ẩn gồm
những đứa con trai của màn đêm và những đứa trẻ côi cút của mặt
trời này đang không ngừng mở rộng. Mặt trăng tỏa cho chúng tôi,
những con ma cà rồng không răng nanh, ánh sáng kim của nó
xuống những điều chúng tôi khao khát.
Tôi sẽ cố gắng hiểu người thô kệch nhất trong số những người
Mộng du, đó là ông nội Amado của tôi. Khi nghĩ tới việc ông có tới bảy
mươi lăm người con được thừa nhận và ông mất ở tuổi chín mươi
sáu, để lại một cô con gái mười tuổi giống ông như đúc cho một
trong những người vợ cuối của ông tuy không phải là người vợ cuối
cùng, tôi tự nhủ vậy ra ngay bản thân ông cũng luôn cố gắng vô
vọng để được yêu. Vào thời của ông và theo cách riêng của ông, qua
những hành động thái quá đặc biệt của mình, thì ông cũng như phần
lớn chúng ta đây, đã từng là chủ nhân vụng về nhất của những ham
muốn và giấc mơ của mình, một người Mộng du.