ĐÔI MÔI CỦA NƯỚC - Trang 35

cuốc chim và xẻng, đi đào những cái hố bên vệ đường, trong những
cánh rừng lân cận và các ngôi nhà của gia đình.

Lúc ông nội trở về, tôi để tóc dài và có những quan điểm trái

ngược hẳn với ông. Vì ông tỏ ra khiêu khích tới mức vô lý đối với tôi,
với những suy nghĩ và cách cư xử của tôi, nên tôi bảo ông là một kẻ
“phát xít và gia trưởng”. Cha tôi tuy không đánh giá ông cao cho lắm
và quan hệ giữa hai người cũng chẳng lấy gì làm cơm lành canh ngọt,
nhưng vẫn thúc tôi bớt khe khắt đi khi đưa ra các phán xét, nên
nhân đạo hơn, lo lắng hơn để hiểu được những người không suy nghĩ
và cảm nhận giống mình. Xen giữa nhiều câu chuyện khác, cha có
kể cho tôi nghe rằng, hồi bằng tuổi tôi, ông nội Amado thường
xuyên phải cầm súng bảo vệ gia đình mình trước những lần tấn
công của các băng nhóm vũ trang vây chiếm các trang trại phía Bắc
Mexico.

Thi thoảng những bộ lạc du mục cũng tấn công, đặc biệt là tộc

người Apache

(2)

, ở rất xa vùng đất của họ, và thi thoảng là những

người Yaqui

(3)

. Trong một lần giao tranh như vậy, người em gái nhỏ

nhất của ông nội tôi, hồi đó mới một tuổi, đã bị một mũi tên xuyên
trúng giữa ngực làm dính chặt vào chiếc ghế cao đang ngồi. Một
lần khác, những tay Yaqui đã bắt cóc cụ bà thân sinh ra ông nội,
rồi người ta không nghe nói gì về bà nữa. Cụ ông thân sinh ra ông
Amado tái hôn với em út của người vợ mất tích và ông có thêm hai
mươi ba đứa con, chỉ riêng với bà.

“Nếu con không ưa cách ông hành động, cha tôi nói với tôi có ý

cảnh báo, thì ít nhất cũng phải cố hiểu lý do gì đã khiến ông thành
ra như vậy, để không lặp lại những điều ông đã làm. Hai ông cháu
giống nhau khủng khiếp.”

Rất nhiều năm sau, tuy vẫn không đồng quan điểm song tôi có

thể ngồi nói chuyện với ông nội Amado hàng giờ đồng hồ liền, tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.