ĐÔI MÔI CỦA NƯỚC - Trang 47

chuyện tục tằn hiển nhiên. Trên đường phố Ma rốc, đàn bà điều
khiển đàn ông bằng ánh mắt.

Song tôi chưa bao giờ tưởng tượng nổi điều đó lại có thể xảy ra ở

một người phụ nữ không che mạng, trong khi đôi môi nàng đang dán
chặt vào người chồng ngồi bên cạnh. Tôi suýt bật cười vì cái vẻ kỳ
cục của khung cảnh, nhưng trạng thái căng thẳng đang trùm lấy tôi
còn mạnh hơn thế. Là người Mộng du có nghĩa là kỳ cục. Và việc
nhận ra điều đó không đủ để cho họ dừng bước. Chắc chắn họ sẽ
quy phục sức mạnh cơn thèm khát của mình mà chẳng lo rằng làm
như thế là phô bày vẻ yếu đuối. Cô ấy đã nhìn tôi bằng cái cách
khiến tôi không còn bụng dạ nào mà cười được.

Miệng và lưỡi cô dường như hợp sức với ánh mắt, đôi con ngươi

của mắt cô dán chặt vào đôi con ngươi của mắt tôi: cô ôm hôn tôi
đắm đuối bằng ánh mắt và khiến tôi cảm nhận được miệng cô
đang ngấu nghiến lấy tôi, lưỡi cô đang khuấy động dữ dội. Một
lúc sau, thậm chí tôi còn cảm thấy giữa hàm răng mình mùi vị máu
chảy ra từ một vết cắn tưởng tượng.

Chồng cô thấy xấu hổ khi bị ôm hôn nồng nhiệt công khai

trước mặt mọi người nên cố đẩy cô ra nhưng không được. Rõ ràng cô
có thói quen áp đặt ham muốn của mình cho anh ta. Ý muốn của cô
dường như không cưỡng lại nổi, cũng hệt như ánh mắt cô đang dán
chặt vào tôi, trong khi vẫn ôm hôn anh chồng và ra lệnh cho tôi
không được rời mắt khỏi cô. Thế là tôi hiểu ngay không hề gợn
chút nghi ngờ rằng người đi cùng cô không thuộc giới Mộng du.

Dần dần, khi ánh sáng trong phòng giảm đi và tấm màn sân

khấu được kéo lên thì cô biến mất trong bóng tranh tối tranh
sáng. Tôi cảm thấy đau ở mắt và miệng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.